Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. TRUYENPHIEM.COM là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc
Dư Vũ Lam nằm trên chiếc giường màu trắng , trong mơ cô thấy mình và Đường Lãnh Phong đang ngồi cạnh nhau , trên tay còn bế một đứa bé kháu khỉnh vô cùng hạnh phúc nhưng đột nhiên , anh ngã xuống , máu từ đầu tuôn ra , cô sợ hãi lay người anh , nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ anh . Cô chỉ biết khóc lóc và bất lực mà gọi tên anh….
“Tiểu thư…cô định đi đâu ?” – Tiểu Đào vừa bước vào thấy cô vội vã tìm đường ra ngoài , liền chạy lại đỡ .
“Ta phải đi tìm Lãnh Phong…anh ấy…anh ấy…”
“Cô đừng lo…ngài ấy không sao !”
“Thật…thật sao ?” – Dư Vũ lam không tin vào những gì mình vừa nghe nên hỏi lại.
“Vâng , bác sĩ nói cũng may viên đạn bị lệch không trúng tim nên không nguy hiểm đến tính mạng , chỉ là ngài ấy mất máu quá nhiều thôi . Hiện đang nằm ở phòng hồi sức.”
Cô như không còn sức để đứng vững , phải dựa vào Tiểu Đào , thật may quá , anh không sao…”Ta…muốn đi thăm anh ấy.”
“Khoan đã , trước tiên cô phải thay đồ , cô đã ngủ hơn một đêm rồi , bây giờ đã là buổi trưa ! Cô thay đồ rồi em sẽ dẫn Tiểu thư đi sang phòng ngài ấy.” – Tiểu Đào mỉm cười , quả thật cô đã ngủ từ chiều hôm qua cho đến trưa hôm nay , lúc đầu tưởng rằng cô xảy ra chuyện nhưng khi bác sĩ thông báo cô chỉ bị kích động nhất thời mà ngất đi thôi…
“Được…ta sẽ đi thay đồ.”
“Để em giúp cô !” ….
Sau khi thay đồ xong , cô nhanh chóng bước ra khỏi phòng tắm \"Đưa ta đi gặp anh ấy.\"
\"Tiểu thư , cô phải ăn chút gì đã , từ chiều hôm qua đến giờ cô chưa ăn gì mà.\"
\"Ta không sao , mau đưa ta gặp Lãnh Phong !\"- Cô đưa tay níu lấy Tiểu Đào nài nỉ. Chỉ đành gật đầu cô đưa Dư Vũ Lam đến phòng Vip nơi Đường Lãnh Phong đang nằm.
*Cạch - Cánh cửa khẽ mở ra , Hoàng Phủ Lâm nhìn thấy hai người liền đứng dậy \"Em tỉnh rồi sao ?\"
\"Lãnh Phong...đã tỉnh chưa ?\"
\"Chưa , bác sĩ nói cậu ấy mất máu khá nhiều nên hôn mê hơi lâu.\"
Dư Vũ Lam nghe anh nói , lại tự trách bản thân , cô đau lòng rơi nước mắt thêm lần nữa. Tiểu Đào dìu cô đi đến bên giừơng , Dư Vũ Lam ngồi xuống , tìm kiếm bàn tay anh , áp vào mặt , nghẹn ngào nói \"Anh mau tỉnh dậy đi...chẳng phải...anh muốn bù đắp cho em sao ? Vậy thì anh....hãy mau mở mắt ra đi...hic...Lãnh Phong....\"
Hoàng Phủ Lâm thở dài , anh quay lưng bước ra ngoài .....
Dư Vũ Lam cầm khăn lau mặt cho Đường Lãnh Phong , rất cẩn thận , bây giờ đã tối , ăn vẫn chưa tỉnh dậy . Dù nói là hôn mê nhưng không ai nói cho cô biết khi nào anh sẽ tỉnh khiến cô càng thêm lo lắng.... Khi bóng đêm bao trùm bầu trời , ánh trăng sáng loe loét chiếu xuyên qua khung cửa khép chặt , bóng dáng nhỏ bé ngồi bên chiếc giừơng bệnh , thẫn thờ nắm lấy tay anh . Cô không thích phải chờ đợi trong vô vọng như bây giờ , nghĩ lại lúc cô đưa súng trước mặt anh tâm cô vốn không hề định bóp cò chỉ hù dọa anh . Nhất thời tức giận thôi... Những ngày qua cô cũng có thể cảm nhận được tình cảm anh dành cho cô...cô...chỉ là giận dỗi nên mới nói anh biến mất khỏi thế giới này...
\"Lãnh Phong....em xin lỗi , anh mau mau tỉnh dậy....nếu không em sẽ lại giận anh đấy...\" - Dư Vũ Lam chạm nhẹ vết thương bên ngực trái , chua xót khẽ cất tiếng \"Là do em bướng bỉnh , sớm đã nhận ra tình cảm của anh nhưng lại giả vờ không biết....có phải anh cũng đang trách em !??....Lãnh Phong....anh mau mau tỉnh lại....\"
--- -------
*Cạch...- Vương Trấn đẩy nhẹ cửa đi vào , thấy cô nằm gục bên giừơng , anh đưa tay lấy áo khoác phủ lên người cô , nhìn bàn tay mảnh khảnh đang nắm chặt lấy tay Đường Lãnh Phong , trong lòng chợt đau nhói. Anh thở dài , rốt cuộc thì cô vẫn chọn Đường Lãnh Phong mà không chọn anh ! Cũng phải , cô đối với anh sâu đậm như vậy thì làm sao có thể quên được !? Vương Trấn quay sang nhìn Đường Lãnh Phong , nhếch miệng cười hời hợt nói thực khẽ \"Mau tỉnh dậy đi , nếu không tôi sẽ cướp lại cô ấy đấy !\" Sau đó , bước chậm ra ngoài , bóng lưng vô cùng cô độc....
Ánh mặt trời ấm áp len lỏi chiếu vào căn phòng , cảm nhận được sự ấm áp kia , Đường Lãnh Phong từ từ mở mắt , điều đầu tiên anh thấy là khăn phòng màu trắng , và cảm nhận được tay mình đang bị nắm chặt , đưa mắt nhìn bên cạnh.... Dư Vũ Lam !? Anh ngớ người khi thấy cô , không giấu được niềm hạnh phúc anh chợt cười , đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.... Khi anh hôn mê , nghe bên tai có giọng nói của cô vậy có nghĩa là Dư Vũ Lam đã ở cạnh cô cả đêm... Cảm thấy cô người chạm vào đầu mình , Dư Vũ Lam nhíu mày mở mắt .
\"Làm em thức giấc anh xin lỗi...\" - Đường Lãnh Phong mỉm cười , ánh mắt ôn nhu nhìn cô .
Đôi mắt cô chợt nhòe đi , ôm chầm lấy anh , khóc nức nở , có phải cô đang nằm mơ !??? Anh đã tỉnh vả lại còn đang nói chuyện với cô , thấy cô òa khóc , anh xoa đầu Dư Vũ Lam vội hỏi \"Sao vậy ?\"
\"Em xin lỗi , em không phải cố ý ! Lãnh Phong....thật may quá...anh không sao !\" - Dư Vũ Lam vừa khóc vừa nói , cả người chợt run lên.
\"Anh không sao , không cần phải xin lỗi , người nói câu đó là anh...cả đời này anh cũng không thể chuộc lại lỗi lầm. Vũ Lam...em hãy tha thứ cho anh !\" - Anh buông cô ra , cặp đồng tử đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn của Dư Vũ Lam \"Cho anh thêm một cơ hội nữa , một lần này....\"
\"Vâng !\" - Dư Vũ Lam cắt ngang lời anh , cô hiểu anh định nói gì , vì cô đã nghe rất nhiều lần . Anh luôn ray rứt vì những lỗi lầm đã qua càng chứng minh anh thật tâm yêu cô.
\" Em...vừa nói gì ?\" - Không tin vào những gì mình vừa nghe , anh vội hỏi lại.
\"Em đồng ý tha thứ cho anh !\"
Đường Lãnh Phong ôm chặt lấy cô , vui mừng khôn xiết ! Anh bật cười , để lộ hàm răng trắng sáng , câu trả lời này anh đã chờ rất lâu , cuối cùng cũng được nghe. Dư Vũ Lam vội đẩy anh ra \"Vết thương...\"
\"Không sao !\" - Đường Lãnh Phong nỉ non nói , anh nâng cằm cô , đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn thực sâu , đã hơn một năm anh không được ngắm nhìn cô , không được ôm cô vào lòng , bây giờ anh muốn cảm nhận tất cả. Đôi môi nóng bỏng bá đạo chiếm giữ môi cô, mạnh mẽ đi vào, mặc kệ cô đang cố vùng vậy, tách thẳng hàm răng của cô ra, quấn lấy đầu lưỡi của cô, nhiệt tình mút lấy những ngọt ngào của cô.
Mùi vị này, anh đã mong chờ quá lâu, nhớ muốn điên lên...
Chương 13: Chương 13
Hơn một năm từ ngày mưa tầm tã đó , ngày mà Dư Vũ Lam bỏ đi khiến tim Đường Lãnh Phong như rạn vỡ cuối cùng cô cũng đã tha thứ cho anh !...Kể từ khi anh bị thương Dư Vũ Lam luôn ở bên cạnh quan tâm và chăm sóc anh nhưng vì mắt cô không nhìn thấy gì nên phải nhờ Tiểu Đào giúp đỡ. Mùa đông cũng sắp đến , vết thương của anh cũng sắp lành , Vương Trấn thường xuyên đến bệnh viện chủ yếu là để gặp Dư Vũ Lam .
\"Vết thương anh đã lành rồi. , không cần phải nhờ em chăm sóc nữa.\" - Đường Lãnh Phong ngồi trên giừơng bên đưa tay vuốt mặt cô . Dư Vũ Lam nghiêng đầu , trên khuôn mặt xinh xắn nở nụ cười nhẹ \"Không sao , đợi khi lành hẳn đã.\"
Nhìn cô ngày nào cũng tất bật chăm sóc cho anh , Đường Lãnh Phong luôn tự trách bản thân , chẳng phải cô cũng cần người chăm sóc , anh khẽ thở dài \"Người cần chăm sóc chính là em , anh đã hứa sẽ chăm sóc cho em nhưng bây giờ thì ngược lại...thực xin lỗi...\"
Dư Vũ Lam đưa tay chạm vào bàn tay to lớn đang đặt bên má , đôi mắt lấp lánh trong veo như có nước híp lại \"Không sao , đợi khi nào anh khỏe , chăm sóc cho em cũng được. Bây giờ em không còn muốn nghe câu anh xin lỗi nữa.\"
Nghe cô nói lòng anh như vừa ăn phải mật đường , hạnh phúc vô cùng thì ra cô luôn dịu dàng và đáng yêu như vậy , vậy mà bấy lâu nay anh không nhận ra , thật đáng trách , anh nhướn người hôn lên môi cô , dịu dàng liếm mút , cảm nhận hương thơm ngọt ngào của cô , không chút thô bạo mà cảm thụ.
Cánh cửa màu trắng đóng nhẹ lại , dựa lưng vào cánh cửa , đôi mắt chất chứa vô vàn đau khổ ngước lên , Vương Trấn thở dài , nếu cô có thể vui vẻ không phiền não như trước thì anh...sẽ trả cô lại Đường Lãnh Phong . Dù đã biết trước kết quả nhưng sao tim anh vẫn rất đau... Anh yêu cô , yêu cô đến từng huyết mạch. Yêu cô đến mức tính mạng cũng không màng đến. Nhưng đáp lại tình cảm của anh là gì chứ? Vương Trấn cười khổ hít một hơi thật mạnh anh chậm rãi bước đi.
\"Vũ Lam...\" - Đường Lãnh Phong đột nhiên gọi cô.
\"Vâng !?\" - Dư Vũ Lam ngồi trong lòng anh , nghe anh gọi tên liền trả lời.
\"Chúng ta về nhà nhé !\"
\"Nhà !?\"
\"Phải , hãy về căn hộ của anh ở Paris , đợi khi nào em phẫu thuật chúng ta sẽ về Trung Quốc , có được không ?\" - Anh đặt cằm trên vai cô , càng ôm siết lấy thân hình nhỏ bé kia hơn . Dịu dàng nói. Cô hơi bất ngờ , phẫu thuật!?? \"Phẫu thuật gì vậy ?\"
\"Mắt của em .\"
\"Có thể trị được sao ?\"
\"Tất nhiên .\" - Anh hôn nhẹ lên tóc cô , giọng cô đã đượm buồn nên anh hiểu cô đang lo lắng , ánh mắt nhu tình cưng chiều cất tiếng \"Em đừng lo , sẽ thành công mà !\"...