Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. TRUYENPHIEM.COM là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc
\"Khoan đã....\" Hoàng Phủ Lâm níu tay Tiểu Đào , anh lấy máy ghi âm đưa cho cô \"Đây là những lời từ tận đáy lòng của Lãnh Phong . Cô hãy nghe đi...\"
Tiểu Đào đưa tay cầm lấy , cô ngồi xuống , bật lên ! Trong đó là toàn bộ những tâm sự của Đường Lãnh Phong do Hoàng Phủ Lâm ghi âm . Tiểu Đào nghe rõ từng chữ một , mày đẹp khẽ nhíu lại.
\"Vũ Lam vẫn còn yêu cậu ấy , dù Vương Trấn có tốt nhưng trong tim cô ấy cũng chỉ có Lãnh Phong . Nếu cứ để cả ba người họ như vậy . Cô không thấy rằng người đáng thương nhất là Vương Trấn sao ? \"
Phải , nếu làm như vậy kẻ đáng thương nhất chính là Vương Trấn . Dư Vũ Lam và Đường Lãnh Phong yêu nhau dù cho cô còn hận anh nhưng trong tim luôn có hình bóng của anh . Dù ở bên Vương Trấn thì cũng xem cậu như bạn , há phải chăng Vương Trấn tự chuốc đau khổ về mình ? Trầm mặc một hồi , Tiểu Đào mới quyết định \"Tôi giúp ngài . Không phải vì Vương thiếu gia hay Đường Lãnh Phong chỉ là tôi không muốn thấy tiểu thư phải đau khổ !\"
\"Được ! Vậy thì cô phải thường xuyên đưa Vũ Lam ra ngoài ! Mọi chuyện còn lại cứ để tôi lo.\" - Hoàng Phủ Lâm mỉm cười Tiểu Đào đứng lên cúi đầu chào “Tôi về đây !”
Hoàng Phủ lâm gật đầu , đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô , khóe miệng khẽ giường lên , anh cầm lấy áo khoác thong thả bước đi.
--- ------ -----
“Tiểu thư , cô dậy rồi sao ?” – Tiểu Đào mở cửa phòng Dư Vũ Lam , ánh mắt nhìn thấy cô đang ngồi thẫn thờ trên giường , hai bàn tay đan vào nhau , khuôn mặt chẳng có chút biểu tình . Tiểu Đào đi đến bên cạnh khẽ lay vai cô “Tiểu thư !”
“Được rồi...đi xuống thôi !” – Cô đứng dậy , bước chậm rãi ra ngoài , Tiểu Đào đỡ cô đi xuống dưới , trong nhà bếp Vương Trấn đã ngồi chờ sẵn , thấy cô xuất hiện liền đứng lên đỡ cô ngồi xuống “Nào , lại đây !”
Anh đưa muỗng cho cô , vui vẻ nói “Ăn thôi , bữa sang là do anh chuẩn bị ! Ăn thử xem !”
“Ừm !” – Cô lấy muỗng múc một miếng canh bỏ vào miệng , rồi lại cất tiếng “Ngon lắm !”
“Vậy ăn nhiều một chút.”
Tiếu Đào ngồi xuống bàn nhìn sắc mặt của Dư Vũ lam , có cảm giác như cô có tâm sự , và hiện đang rất đau long , rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
--- ---------
“Tiểu thư , tâm trạng cô hình như không tốt , hay là em đưa cô ra ngoài đi dạo nhé !”
Dư Vũ Lam đứng bên cửa sổ , điềm đạm trả lời “Ra ngoài ? Được rồi , ta cũng muốn đi dạo một chút !”
“Vâng , vậy để em đi lấy áo khoác cho cô !”
Dư Vũ Lam cùng Tiểu Đào bước thật chậm trên con phố , tiếng người ồn ào náo nhiệt hẳn lên . Cô vừa đi vừa suy nghĩ rất nhiều về chuyện tối hôm qua , những câu nói của Đường Lãnh Phong khiến lòng cô vô cùng rối rắm , cô lúc này không biết phải làm sao ? Trong lòng cô cứ nhói lên…
Tiểu Đào đang đi chợt dừng lại khiến cho dòng suy nghĩ của Dư Vũ lam bị gián đoạn “Có chuyện gì sao ?”
Người đứng trước mặt cô là Đường Lãnh Phong , vẫn dáng vẻ cao ngạo và lạnh lung , Tiểu Đào nhíu mày , ánh mắt đen láy nhìn chằm chằm Dư Vũ Lam , dù cho cô đã hứa với Hoàng Phủ Lâm nhưng biết phải nói sao với cô đây ???
“Là tôi !” – Thanh âm trầm thấp khẽ vang lên , Dư Vũ Lam mở to mắt khi nghe thấy giọng nói đó , cô cất tiếng hỏi “Spike ?”
“ Cô còn nhớ tôi sao ?”
“Phải , thật không ngờ lại gặp anh ở đây !” – Dư Vũ Lam khẽ cười , Tiểu Đào thì ngây ngốc nhìn , chuyện này là sao ? Anh có tên là Spike bao giờ ? “Tiểu Đào đây là người đã giúp ta , ngày hôm qua chính anh ấy đã giúp ta ra khỏi đám người kia đó.\"
\"Vậy sao !\" - Tiểu Đào ngập ngừng nhìn anh sau đó quay sang Dư Vũ Lam \"Tiểu thư , hai người cứ nói chuyện đi , em đi mua một chút đồ !\"
\"Ừ !\"
\"Để tôi giúp cô ngồi xuống ghế đằng kia.\" - Đường Lãnh Phong dìu cô đến chiếc ghế gỗ gần đó. Đã rất lâu , anh không được gần gũi với cô như thế này , rõ ràng là rất quen thuộc nhưng phải giả vờ xa lạ !!
\"Anh rất hay đi dạo sao ?\" - Dư Vũ Lam cất tiếng hỏi , quả thật , anh khiến cô có cảm giác rất quen thuộc , nếu cô có thể nhìn thấy khuôn mặt anh thì hay biết mấy..
\"Ừ, tôi...có thể làm bạn với cô không ?\"
\"Tất nhiên ! Phải rồi , anh cứ gọi tôi là Vũ Lam !\" - Cô mỉm cười thân thiện , nụ cười chỉ hiện lên một giây rồi tắt lịm . Nhưng cũng khiến trái tim anh rung động . Đường Lãnh Phong gật đầu \"Cứ gọi tôi là Spike !\"
\"Anh đến Pháp để du lịch ?\"
\"Không , anh sang Pháp để bàn công việc ! Phải rồi , em...còn ai nữa không trừ cô gái kia.\" - Đường Lãnh Phong chợt hỏi , anh muốn xác định thêm một lần nữa xem cô và Vương Trấn có ở cùng với nhau không
\"....Trong nhà còn một người nữa.\"
\"Là ai vậy ?\" - Câu trả lời của cô khiến tim anh chợt ngừng đập , không lẽ cô đã thật sự yêu Vương Trấn.
\"Ừm...nếu nói anh ấy là anh trai em thì không phải nhưng nếu nói là bạn trai càng không đúng ! Anh ấy...như một ân nhân của em vậy !\" - Dư Vũ Lam ngập ngừng , thật ra cô sống cùng Vương Trấn đã lâu nhưng cô vẫn không thể xác định được , anh...là gì đối với cô . Nếu không nhờ câu hỏi này của anh cô có lẽ đến bây giờ vẫn không biết được sự Vương Trấn ở trong lòng cô là gì.
\"Ân nhân !? Tại sao vậy ?\" - Đường Lãnh Phong thầm vui mừng , thì ra là vậy , cô không yêu hắn , thật quá tốt.
\"Vì...\" - Cô chợt im lặng , phải trả lời câu hỏi ấy quả thật rất khó . Đường Lãnh Phong nhìn biểu hiện của cô , liền cất tiếng \"Nếu là chuyện buồn thì em...không cần phải nói ra.\"
Dư Vũ Lam thở dài , cô ngước mắt lên cao , chợt nhắm mắt lại , khóe miệng khẽ nhếch lên \"Phải , đó là chuyện rất buồn...rất rất buồn !... Bởi vì cái quá khứ ấy đã cướp đi tất cả của em...\"
Câu nói của cô như một mũi dao đâm sâu vào tim Đường Lãnh Phong , quá khứ ấy phải chăng mãi mãi là nỗi ám ảnh của cô ? Anh nhíu mày , cánh tay không tự chủ mà ôm lấy cô , thốt lên từng chữ bi ai \"Xin lỗi...anh không nên làm như vậy.\"
Dư Vũ Lam giật mình , giọng nói của anh như chất chứa một nỗi buồn đau khổ. Cô sững người hỏi \"Sp...Spike...\"
Đường Lãnh Phong bừng tỉnh, vội buông cô ra \"Xin lỗi...chỉ là....anh không nên hỏi về chuyện đó.\"
\"Không sao !\" - Cô gật nhẹ đầu , thì ra là chuyện đó . Làm cô tưởng anh là Đường Lãnh Phong ! Dư Vũ Lam mỉm cười \"Anh đừng để tâm.\"
Đường Lãnh Phong thở phào nhẹ nhõm , một chút nữa là xảy ra chuyện rồi. Anh không muốn bị cô phát hiện sớm như vậy , anh muốn nói chuyện với cô thật nhiều dù không phải thân phận Đường Lãnh Phong.....
--- ------ ------
\"Đã điều tra chưa ?\" - Âm thanh lạnh lẽo vang lên. Người đàn ông bên cạnh cung kính đáp \"Thưa , không thể tìm được ạ. Người đàn ông tên Spike đó rất bí ẩn . Chỉ biết hắn là chủ tịch của tập đoàn quỹ quốc tế Pensky - Spike Pensky\"
Quỹ quốc tế ? Spike ? Cái tên này anh nghe rất quen hình như đã gặp ở đâu rồi , còn cái công ty đó...!??? Vương Trấn nhíu mày suy nghĩ , Spike Pensky rốt cuộc là ai ???? \"Được rồi , lui ra đi !\" - Anh phẩy , đi đến cửa sổ , ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện lên tia lửa giận. Người đứng trước cửa nhà anh là ai. Sao Dư Vũ Lam lại bước ra từ trên xe hắn , vì tán cây to trước cổng đã che mất mặt của hắn nên anh không thể nhìn rõ được . Chỉ có điều...Dư Vũ Lam đang cười nói vui vẻ với gã đàn ông xa lạ kia. Vương Trấn hung hăng đóng mạnh cánh cửa vội đi xuống dưới. Đúng lúc cô vừa vào đến cửa.
\"Em vừa đi đâu vậy?\" - Cố kìm nén cơn lửa giận , anh chậm rãi hỏi.
\"Em đi dạo!\" - Cô dịu dàng trả lời.
\"Với ai ?\"
\"Với Tiểu Đào và Spike !\"
\"Tại sao em lại đi cùng anh ta ? Em chỉ mới biết hắn ngày hôm qua mà.\"
\"Em chỉ tình cờ gặp anh ấy thôi . Anh sao vậy ?\" - Dư Vũ Lam khó hiểu hỏi . Anh hôm nay tại sao lại hỏi cô nhiều như vậy. Từ trước đến nay dù cô đi đâu ra ngoài làm gì anh cũng không hỏi nhiều như thế.
\"À không , anh chỉ lo em bị người khác gạt thôi. Được rồi , lại đây , em mau đi tắm , đã gần chiều rồi.\" - Vương Trấn vội gạt qua một bên câu hỏi của cô. Đỡ cô đi vào phòng. Tiểu Đào đi theo sau , đoán chừng lát nữa Vương Trấn sẽ hỏi cô thôi...
Đúng như những gì Tiểu Đào đoán , sau khi đưa cô vào phòng Vương Trấn đã đến hỏi cô \"Hắn là ai ?\"
Cô bình tĩnh trả lời \"Ngài ấy tên là Spike!\"
\"Không phải Đường Lãnh Phong ?\"
\"Vâng !\"
Anh thở dài , chỉ gật đầu một cái rồi bước đi. Cô lắc đầu , chỉ hi vọng điều cô làm là đúng !....
Chương 12
Vài ngày sau đó Dư Vũ Lam thường xuyên đi ra ngoài gặp Đường Lãnh Phong , Vương Trấn dạo này công việc rất nhiều nên không để ý đến việc đó . Vì anh thường về nhà trễ nên không biết , chỉ nghĩ rằng cô ở nhà vẽ hay ngồi hóng gió đến một ngày mới phát hiện ra...
Vương Trấn chậm rãi đi vào nhà , căn nhà vẫn yên ắng như thường , anh đi lên tầng một mở cửa phòng cô ra , căn phòng trống không , không bóng người . Vương Trấn nhíu mày , anh lấy điện thoại ra để tìm vị trí của cô . Lúc trước vì sợ cô bị lạc nên đã cài chế độ GPS .......