XtGem Forum catalog
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện Tiểu Thuyết
Bây Giờ 09:35,Ngày 25/12/24
newNếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. TRUYENPHIEM.COM là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc
>

Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó

» Thể loại: Truyện Voz
» Lượt xem: 1101 Views


- Em thích ăn món này đúng không?
Nó cau mày nhìn em, như kiểu em là cái thằng điên đang nói lảm nhảm linh tinh vậy.
Nó nhếch miệng cười:
- Không còn tí lòng tự trọng nào à?
Nhục chết đi được. Chả biết ý nó ra làm sao, nhẽ ra phải thằng khác thì chắc cứ lỳ lợm trồng si ở đấy với hy vọng người đẹp sẽ cảm động mà mời vào nhà hoặc ít nhất sáng hôm sau cũng thức dậy trong nhà của nàng. Nhưng em đếch cần. Chờ 1 đêm vật vã trước cửa nhà 1 đứa con gái mình không yêu thì khổ lắm, vừa đau lưng vừa lạnh chứ sung sướng quái gì. Xin lỗi thế là cũng được rồi, không nhận thì anh về.
Làm đếu gì có kiểu lãng mạn như phim Hàn ở đây với em.

Những thằng như em thì đầy, những đứa như Gà cũng không thiếu. Thế nên chuyện tình đẹp thì hiếm lắm hoặc chỉ có trong kịch bản thôi, mơ mộng mà làm gì, ảo lòi. Chắc nó khinh em lắm, nó coi em có khác gì cái đống bầy nhầy trước cửa nhà nó đâu .

Mùa đông năm vừa rồi lạnh vãi xoài, đã thế đêm cứ thỉnh thoảng lại có mưa bụi. Em ghét mùa thu bao nhiêu thì ghét mùa đông bấy nhiêu, vì em vẫn đéo có người yêu. Đến cả thằng em trai mới học cấp 3 thôi mà cũng đã khoe “anh Bờm ơi em có người yêu rồi” Thỉnh thoảng lại còn mượn xe em đưa bạn gái đi chơi nữa chứ.

Chắc em cũng phải kiếm người yêu thôi, ghen tỵ với thiên hạ quá. Nhưng mà biết kiếm người yêu ở đâu bây giờ?! Em bắt đầu biến thành người độc thân sốt ruột . Dạo đấy em ở nhà suốt, đến mức bà bô tưởng em đau khổ vì bị con Cua bỏ nên mới thành ra tự kỷ (trong mắt mấy bà bạn của bà bô thì em bảo em cưa không nổi nó, mang tiếng cưa cùn để giữ sĩ diện cho nó).
Mối quan hệ nguội lạnh của em và Gà có tí khởi sắc vào 1 ngày mưa to gió lớn. Hôm ý em đi nhậu về, cũng hơi say say, không hiểu sao em lại nhớ đến nó, chả nhẽ em lại ốm tương tư cái kiểu “theo tình tình chạy, chạy tình tình theo” Em lấy điện thoại nhắn tin cho nó bảo “nếu anh là em thì anh cũng rất ghét anh, nhưng nếu em thử đặt mình vào vị trí của anh 1 lần em sẽ hiểu thật lòng anh nghĩ gì về em ”

Em nghĩ chắc nó chẳng nhắn tin lại đâu nên đi tắm rồi đi ngủ. Mà đang tắm nghe thấy tiếng chuông tin nhắn em sướng phát rồ, chạy vội ra cầm điện thoại. Tin nhắn của Gà làm cho mùa đông hết lạnh luôn á.
“Nhà anh còn café không nhỉ?”
Trời lại mưa xối xả. Em lại bắt taxi đến nhà Gà.

Cái chuyện xảy ra tiếp theo thì nó là hiển nhiên rồi. Nói thật ai thích xem mấy cái ếch iếc thì đi chỗ khác, ở đây chỉ có kể chuyện thôi, không có xiếc. Em nói thế cho nhanh, khỏi mất thời gian của nhau luôn.
3h sáng, em mệt lả cả người. Còn Gà thì lạnh lùng nói:
- Em mệt, anh về đi. Em muốn ngủ 1 mình.
Em sững người, lúc đầu thấy nó tự nhiên bỏ qua cho mình như thế lại còn tưởng là vì trời mưa nên nó nhớ lại cái ngày xưa ấy, ai ngờ là lại như thế này đây. Em đứng dậy mặc quần áo đi về. Nó tiễn em ra đến cửa, dặn:
- Thỉnh thoảng rảnh ghé qua chơi với em.
- Biết thế!
Em thấy sống mũi cay xè vì chim cú. Cuộc đời như thế thì bảo sao chả có những thằng hận đàn bà . Chăn rau cũng chỉ là vì muốn xếp hình, em cũng đang được xếp hình mà không phải trả tiền, không phải rằng buộc đây thây, nhưng em thấy nó không như em mong muốn.
Em đã định quên Gà rồi, nhưng những lúc Gà rủ em đến thì em không từ chối nổi, cái giọng ngọt ngọt hớp hồn em ngay từ hôm gọi đòi tiền điện thoại đến giờ lại làm em quyến luyến. Em chấp nhận cái cảnh em nó gọi lúc nào thì đến lúc ý, hì hục xong em nó đuổi về thì về, gần như là không cả nói chuyện với nhau luôn.

Chap 11

Đúng là cái thói đời, người ta càng phũ phàng với mình thì mình lại càng nghĩ về người ta nhiều hơn. Mà hình như dính vào chuyện tình cảm thì bao nhiêu cái kinh nghiệm tình trường của em nó hò nhau đi nghỉ mát hết lượt thì phải. Nhiều lúc em nằm vắt tay lên trán, nghĩ mãi mà vẫn không trả lời được câu hỏi “mình có yêu Gà không”
Mấy tháng cuối năm đấy em thấy mùa đông cũng không còn đáng ghét nữa. Nhiều hôm em còn cao hứng đến mức móc ví cho thằng em ... mấy cái bcs loại xịn nữa . Đều đặn 1 tuần em gặp Gà 1-2 lần. Nhưng mà tự nhiên bẵng đi gần 10 ngày không thấy nó gọi hay nhắn tin gì cả, em sốt ruột gọi cho nó thì nó bảo gần tết buôn bán vào cầu nên bận không có thời gian. Em nói em nhớ nó (móa, em nói thật đấy), nó ậm ừ bảo nhớ thì qua nhà nó đi .

Lại căn phòng quen thuộc đầy ứ ự thú bông, Gà nằm bẹp trên giường, mặt tái nhợt. Ốm chứ còn sao nữa. Em thấy thương nó, đau lòng như có ai xát muối vào ý. 1 đứa con gái còn chưa ăn mừng cái sinh nhật 20 tuổi, ở 1 mình, tự kiếm tiền, ốm cũng nằm 1 mình, em mà không gọi thì chắc nó cũng chẳng thèm gọi ai, tính nó là không muốn làm phiền ai . Em chạy xuống hiệu thuốc mua thuốc hạ sốt, tạt qua siêu thị mua cháo dinh dưỡng cho nó, mua cả ít sô cô la que vì biết nó thích ăn cái đấy nữa.

Em chỉ cắm cái thìa vào bát cháo cho nó thôi, không có chuyện đút cho ăn đâu. Nó cảm ơn em rất nhỏ rồi xúc cháo, rất tự giác, không có kiểu chài mửa nhõng nhẽo. Em thì lại thích nó giả vở không ăn để mình dỗ vài câu cơ Trông nó ăn có vẻ khổ sở, đứa nào ốm mà ăn uống chẳng khó khăn. Em lấy cho nó cốc nước, cũng nhẹ nhàng bảo:
- Khó nuốt thì ăn 1 ít thôi cũng được rồi uống thuốc.
- Phải ăn chứ, không ăn thì sức đâu. Mai em còn phải đi Móng Cái lấy hàng nữa.
- Làm cái gì nữa, ốm thì nghỉ đi, ai bắt em kiếm tiền như thế đâu.
- Em tiêu nhiều quen rồi, không kiếm ra tiền khó chịu! Dọn đồ ra ở riêng thì còn xin tiền bố mẹ làm gì nữa.
- Mai để anh đi cùng em.
Gà nhìn em 1 lúc, nó ăn xong cháo rồi, ăn hết sạch 1 bát ô tô luôn. Nó cười nhẹ bảo:
- Cũng được.
Em nhớ ra cái lần em đi xem bói với nó có hóng hớt được vài câu. Thấy bảo là nhà nó bố con không hợp nhau nên nó mới ra ngoài sống. Hồi em đi học, tiền em tiêu 1 tháng còn nhiều hơn cả lương của em bây giờ, lúc đấy có cho kẹo em cũng chắng dám nghĩ đến chuyện xa tổ ấm yêu thương Con bé này đúng là khác người mà.
Em hồi đấy thì còn trẻ con lắm, chưa bao giờ phải lo chuyện mưu sinh cả. Nên lúc Gà đồng ý cho em đi Móng Cái cùng nó thì em coi như là đi du lịch ý . Em tí tởn xuống siêu thị mua thịt hộp, sữa, hoa quả linh tinh. Thế mà trong có nửa năm thôi, xảy ra bao nhiêu là biến cố khiến em bây giờ khác hơn nhiều so với hồi đầu năm.

Gà nằm trong phòng ngủ, lúc thấy em về thì nó lục đục dậy xem em hì hục làm gì thì thấy em kệ nệ xách đồ lên. Nó bật cười bảo em hâm rồi lại đi ngủ tiếp. Em sợ lây ốm nên ra phòng khách ngủ, không dám ngủ chung giường với nó . Cuối năm chẳng ai mua bán đất cát gì nên em rảnh lắm, chỉ có đi thu tiền nợ thôi.

Cái công việc buôn bán đấy đúng là không hợp với em, em không kỹ tính ngồi kiểm tra từng dây hàng như Gà, em đi theo cũng chỉ để xách túi với cầm điện thoại cho Gà, đến bữa trưa thì rót nước đưa thuốc cho nó uống. Sức em cũng không đủ để khuân tải hàng như mấy ông cửa vạn được, mặc dù em cũng thử và thất bại thảm hại .
Xong việc là về HN luôn trong ngày, em giúp nó sắp xếp đồ ra cửa hàng rồi đưa nó về nhà. Vừa mở cửa vào đến nhà thì nó đi thẳng vào phòng, ngủ li bì luôn. Em nghĩ chắc nó ốm mà lại cố đi xa nữa thì mệt, ngủ cũng là chuyện bình thường nên không để ý lắm . Đến đêm, em vẫn ngủ ở phòng khách nhà nó, thì thấy nó dậy. Em lại nghĩ chắc ngủ từ tối không ăn gì thì đói đây nên cũng dậy nấu cháo cho nó.
Nó ngồi ngoan ngoãn xúc cháo ăn y như hôm trước, nhưng lần này vừa nuốt được vài thìa thì nó nôn, ói ra cả mật xanh mật vàng. Em phát hoảng. Em gì có biết nó bị làm sao đâu, thấy như thế là sợ cuống cả lên rồi. Em định gọi hàng xóm vào “chẩn bệnh” thì nó xua tay bảo lấy nước cho nó súc miệng. Rồi nó xỉu luôn. Da nó tái nhợt, còn mặt em chắc là xanh lét như tàu lá chuối. Em cõng nó vào trạm y tế.

Tưởng làm sao hóa ra chỉ là tụt huyết áp Thế mà lúc ý em còn sợ nó lăn ra chết nữa cơ . Lúc ý em thấy nó nhăn nhó mệt mỏi thì tự nhiên em cũng buồn buồn, nhói nhói, nhưng em nghĩ đấy là tình cảm đồng loại giữa người với người, vì bạn bè em mà làm sao thì em cũng thương thôi. Em đã yêu bao giờ đâu mà biết cảm giác đấy là yêu

Chap 12

Sau đấy em với Gà gần như nối lại tình xưa, lại để relationship hẹn hò với nhau, em còn rủ Gà đi xem phim tết với thằng em trai và người yêu nó nữa cơ mà. Thằng ku em về nhà lại bô bô là anh Bờm có người yêu xinh lắm này nọ, ông bà bô thấy 2 anh em vui vẻ hòa thuận thì cũng mát lòng mát dạ, không ý kiến ý cò gì chuyện riêng của em.

Ngoài mặt thì 2 đứa chăm sóc cho nhau lắm, nhưng thật ra chắc tình cảm chỉ đến từ phía em. Gà làm em chẳng biết đâu mà lần, em có cảm nhận được ít nhiều là nó có rung cảm với em vẫn giữ thái độ dửng dưng, không nhiệt tình như ngày mới quen nhau. Em biết là nó cũng không để bụng em mấy chuyện ngày trước nữa, nhưng nó không nể em . Chơi với em thì vui chứ nó không muốn xác định gì với em cả. Tự em cũng biết là em không xứng với nó. Nếu như không có ông bà bô đỡ lưng thì em làm gì được như thế này, có khi đến cả cái xe wave còn không mua nổi ý chứ. Gà nó hơn em ở cái chỗ nó chịu khó lăn lộn, tự lập hơn em nhiều. Như thế bảo sao nó lại chả hững hờ với em. ...
« Trước1...4567Sau »
Bình Luận Bài Viết
Tìm Kiếm
bạn đang xem Em đã bỏ nghề làm nông nghiệp như thế đó bạn có thể xem thêm em da bo nghe lam nong nghiep nhu the do
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00012s. Bản quyền © Truyện Phiếm
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen