Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. TRUYENPHIEM.COM là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc
Uyên luờm chàng một cái rồi đỏ mặt quay đi. Danny cười lớn, nói tiếp:
– Như vậy sáng sáng Uyên sẽ “chạy” qua nhà anh, phải không?
Hiền Uyên trêu lại:
– Uyên “chạy” ngang nhà anh, chứ không phải “chạy” qua nhà anh đâu.
– Anh sẽ chờ sẵn với ly cafe nóng, chịu không?
Cột dây giày thêm một vòng nữa cho chắc hơn, Hiền Uyên cầm chìa khóa đi ra khỏi phòng. Đóng cửa lại, nàng đi về phía cầu thang để đi bộ xuống lobby, như một warm up cần thiết cho việc chạy bộ. Lúc nãy, từ cửa sổ phòng, nhìn về hướng đại học McGill, dù trời chưa sáng hẳn, nàng vẫn thấy được mái ngói của khu chung cư Danny đang ở. Lòng nàng hân hoan, rung động, khi biết mình đang cùng thở chung một không khí với chàng.
Đón nàng với nụ cười thật tươi trong lobby của khách sạn, Danny hỏi:
– Ngủ một mình có sợ ma không, Nhỏ?
– Không sợ ma đâu, Danny ơi. Em quen rồi.
Trước khi đẩy cánh cửa để ra ngoài, Danny quay qua nhìn bạn, hỏi:
– Uyên đủ ấm chưa? Trời ở đây lạnh hơn Houston nhiều lắm đấy nhé.
– Dạ, chắc đủ rồi, chạy một lúc lại sợ nóng quá thôi.
Danny chợt dừng tay đang nắm cánh cửa, níu lấy tay bạn, nói nhanh:
– Để anh sửa lại cổ áo cho Uyên một tí nè, phải cài cái cúc trên cổ lại, chứ không lạnh cổ, bị ốm, thì khổ.
Hiền Uyên đứng yên cho bạn săn sóc. Hơi lạnh từ bàn tay Danny chạm nhẹ vào cổ nàng làm Uyên rùng mình. Danny nhìn vào mắt bạn, Hiền Uyên chớp nhẹ, khép hờ mắt lại, như để khoe hàng mi dài, cong vút. Lòng Danny rạo rực, nôn nao, chàng cúi xuống hôn nhẹ lên làn mi đang run run, như chờ đón.
Những bông tuyết rơi hôm qua đã tan hết vì trời chưa đủ lạnh nhưng mặt đường vẫn còn ướt. Sợ ngã, Uyên không dám “chạy” nhanh. Gần đến ngã tư Milton và Aylmer, Danny vẫn chạy bên cạnh nàng, hỏi lớn:
– Có ghé vào nhà anh uống cafe không?
Hiền Uyên vừa chạy, vừa trả lời:
– Ghé chứ, đến nhà rồi sao?
– Hai blocks nữa thôi, em à.
– OK, mình cool down là vừa, nhé.
Hiền Uyên chạy chậm lại rồi đi từ từ nhưng hơi thở vẫn không có gì gấp rút cả, Danny hỏi bạn:
– Uyên chạy như vậy mà không mệt sao?
– Em quen rồi, mọi ngày còn chạy lâu hơn nhiều.
Chà đôi giày ướt vài cái lên tấm thảm “Welcome” trước cửa nhà Danny, Uyên bước vào phòng khách. Ánh đèn màu vàng tỏa ra từ cây đèn đứng trong góc, làm căn phòng có không khí ấm cúng, thân mật. Hiền Uyên hít hít vài cái rồi hỏi:
– Ủa anh đã làm cafe rồi sao? Thơm quá!
Vừa máng giúp bạn chiếc áo ngoài lên móc, Danny vừa trả lời:
– Anh làm trước khi đến Hotel để chạy bộ với em.
Hiền Uyên ngạc nhiên:
– Ủa! Anh cũng uống cafe nữa sao? Uyên tưởng anh chỉ uống trà thôi mà.
Danny nhìn bạn, mỉm cười:
– Mới học uống cafe vài tuần nay thôi đó.
Hiền Uyên tròn mắt:
– Sao học làm gì? Có ích lợi gì đâu?
Danny cười bí mật:
– Có nhiều ích lợi lắm chứ.
Hiền Uyên nghi ngờ:
– Uống cafe thì được ích lợi cái gì, hở Danny?
Danny ghé sát vào tai bạn, nói nhỏ:
– Thì muốn bắt chước Uyên, tại Uyên bảo khi uống một tách cafe xong, Uyên thấy tim đập mạnh và lòng bồi hồi như muốn được yêu nhiều hơn, phải không nào?
Hiền Uyên đẩy bạn ra, la nhỏ:
– Danny … vớ vẩn!
Nhìn Hiền Uyên đưa tách cafe lên môi, hớp một ngụm nhỏ, rồi lại đặt xuống bàn, Danny lên tiếng:
– Cafe có vừa không, hở Uyên?
– Ngon lắm, anh!
Danny ngập ngừng:
– Nãy giờ anh quên mất một việc quan trọng …
Uyên nhướng mắt hỏi:
– Quên gì hở anh?
Danny lại ngập ngừng:
– Quên …, quên … m.m.m.i.i.i…
Uyên hét lên nho nhỏ:
– Không cần thiết đâu, Danny à.
Danny nhìn nàng mỉm cười lắc nhẹ đầu, không nói.
***
“Nhắm mắt lại, em hôn anh đây …”
Tiếng hát Nhật Hạ từ chiếc CD cũ, trong xe đóng kín cửa, chỉ có hai người, làm Hiền Uyên ngây ngất, cất tiếng hát theo. Bên ngoài, những bông tuyết lại bắt đầu rơi, Danny nheo mắt cười:
– Nhỏ nhắm mắt một tí được không?
Uyên bừng tỉnh:
– Danny lái xe đi, đừng có vớ vẩn, coi chừng đụng xe, chết bây giờ.
Chàng cười, bướng bỉnh:
– Chết cùng với Nhỏ thì càng thích! Anh không sợ đâu.
Hiền Uyên nghiêm giọng:
– Anh … nói tầm bậy quá hà.
Danny lại trêu:
– Anh nói tầm phải mà.
Nước mắt lại rơi trên má, Hiền Uyên không rút tay về khi Danny tìm tay nàng xiết nhẹ. Nàng lại nghĩ đến chồng và hai con. Trước khi Danny đón đi ăn tối, Uyên đã điện thoại về nhà nói chuyện với con. Nghe tiếng Athena và Brian, tim nàng nhói đau. Nàng yêu con vô cùng, tự nhủ lòng sẽ làm tất cả vì con.
Bên cạnh Danny, Hiền Uyên thật hạnh phúc, những kỷ niệm ngày xưa trở về như chưa từng có khoảng cách của mười năm xa vắng. Tay trong tay, những rung động ngọt ngào của thời mới lớn chợt ùa đến; làm như tuổi đời, không là bức tường ngăn cản, làm như hoàn cảnh, không là đại dương cách ngăn…
Kỷ niệm của mười mấy năm trước ùa về trong ký ức, như những ngọn sóng lớn từ đại dương đánh mạnh vào bờ… nào là những ngày nắm tay nhau chạy từ lớp này sang lớp khác dưới cơn mưa nhẹ. Rồi những ngày mùa Thu cùng nhau đi ngắm lá vàng trên Mount Royal, những ngày mưa tuyết, cùng nhau đón Metro xuống phố Tàu ăn phở …
Giờ đây bên Danny, tình yêu vẫn nồng ấm như ngày nào … nhưng hình ảnh chồng cùng hai con vẫn không bao giờ ra khỏi tâm trí …
Một lần, muốn được hôn Danny thì hình ảnh hai con lại hiện ra, với ánh mắt ngây thơ nhưng lại buồn vời vợi và giọng nói dễ thương của Athena văng vẳng bên tai :
“Mommy ơi, Mommy đừng bao giờ bỏ mình đi như mẹ của Jason nha.”
Giọng nói ngọng ngịu của Brian làm nàng mỉm cười
“Brian thưn Mommy wá hà, Brian nhớ Mommy wá hà.”
Thằng bé gần ba tuổi mà vẫn nói chưa sõi …
***
Danny nằm thẳng trên giường, hai tay buông xuống dọc bên hông, nhắm mắt lại, chàng cố tập thở theo cách Hiền Uyên đã chỉ mấy ngày trước. Cơn nhức đầu mỗi lúc một tăng làm chàng không tài nào ngủ được.
Thở vào, Tâm tĩnh lặng
Thở ra, miệng mỉm cười …
Danny chậm rãi đọc thầm trong đầu và đếm hơi thở theo những gì đã học được từ Hiền Uyên, nhưng vô dụng. Giấc ngủ vẫn không đến được, hình ảnh Hiền Uyên chiếm ngập tâm hồn chàng.
Em yêu dấu! Sao quay lưng bước vội
Để anh buồn bóng lẻ mỏi mòn trông
Thương nhớ quá! Nụ hôn đầu ngày ấy
Bờ môi xưa … vẫn lịm ngọt tâm hồn… 0
Chiều nay, khi hôn nhẹ lên má Hiền Uyên, tiễn bạn vào khu vực dành riêng cho hành khách lên máy bay, Danny đã thật sự khóc. Nhìn dáng cô đơn của người yêu đi thật nhanh qua điểm kiểm soát an ninh, chàng đã cố dấu những giọt lệ đang muốn trào bên khóe mắt.
Quay lưng thật nhanh, Danny lững thững lê bước ra chỗ đậu xe. Nghĩ tới người yêu, chàng hình dung được trên khuôn mặt yêu kiều của bạn, hai giòng lệ đang rơi dài trên má và đâu đó, trong không gian riêng biệt của nàng, Danny nghe như tiếng Hiền Uyên đang thổn thức trong nước mắt:
“Brian ơi! Athena ơi! Mẹ đang trở về đây, tha lỗi cho Mẹ …”
“Danny ơi! Xin hẹn anh kiếp khác!”