Nếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. TRUYENPHIEM.COM là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc
- Cháu lấy cái đèn đằng sau cốp xe, để vào giữa phòng cho sáng, vì trong đó không có điện đâu. Với cả lấy mấy mảnh vải bác để sẵn trong đó mà bịt mắt. Bác sẽ đợi ngoài này.
Nói xong ông ta rút một điếu thuốc lá ra hút. Thằng Lân với con Hà con Thảo mở cửa xe, lấy đồ nghề và tiến vào căn nhà hoang. Thằng Lân cầm đèn đi đầu, theo sau là con Thảo rồi con Hà. Tại sao cái cảm giác bước vào căn nhà hoang bây giờ lại khác hẳn cái cảm giác buổi sáng, nó có một chút gì đó lành lạnh và hơi rùng rợn. Gió lùa qua mấy cánh cửa sổ kêu ken két làm cho con Hà giật bắn mình mấy lần. Giờ nó mới nhớ tới cái hình ảnh người ngồi đung đưa trên cây táo, làm nó run bần bật. Vào đến phòng, thằng Lần đặt cái đèn ở giữa phòng, sau đó đưa cho con Hà và con Thảo Mỗi đữa một tấm vải bịt mắt. Cả bọn chia nhau ra mỗi đứa đứng một góc tường. Rồi bịt mắt lại. Đầu tiên là thằng Lân, nó zò zẫm theo bức tường rồi vỗ vào vai con Thảo. Con thảo bị thằng Lân vỗ vào người giật thót mình, nó tính hét lên nhưng chợt nhớ lời của bác thằng Lân dặn là không được nói chuyện. Nó kìm lại, và bắt đầu lần mò tìm kiếm rồi vỗ vào vai con Hà. Con Hà cũng giật bắn người, tí ngã ngửa xuống đất. Rồi con Hà lại lần mò theo bức tường, con Hà nhớ là cái buồng này không rộng lắm, mà tại sao nó mò mẫm mãi mới tới được chỗ thằng Lân và vỗ vào người nó. Cứ như vậy, người này vỗ vào vai người kia, được đủ ba lần thì tất cả cùng nhau tháo băng bịt mắt. Cả hội đều thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cái trò chơi này cũng kết thúc. Đang chuẩn bị ra về, chợt thằng Lân nhìn lại, nó thấy lạ là tại sao chỉ có ba người chơi trò này, mà căn buồng lại có đến bốn cái góc tường. Nó có cái cảm giác rờn rợn, giữa khoảng cách của con Hà và con Thảo là một góc tường trống. Mà nó nhớ rằng nó không hề đi qua một cái góc tường nào hết. Nó đang định hỏi mấy đứa kia, chợt con Hà quay ra mắng vốn con Thảo:
- Thảo, sao mày bóp vai tao mạnh thế, làm tao tí ngã ngữa kìa.
Con Thảo ngơ ngạc:
- Tôi đâu có bóp vai bà đâu, tui chỉ vỗ nhẹ vào vai bà thôi mà.
Còn đang cãi nhau, thằng Lân mới hỏi lại:
- Này, từ nãy giờ, các bà lúc đi tìm người khác để vỗ vai, có bà nào đi qua cái góc tường nào không?
Con Hà và con Thảo lại càng ngơ ngác, chúng nó đều nói là không đi qua góc tường nào cả, chỉ mò hết bức tường là vỗ được vai người kia rồi. Thằng Lân nghe xong, chợt nó đờ mặt, run rẩy chỉ vào cái góc tường ở giữa vị trí của con Hà và con Thảo nói:
- Nếu … nếu mà như thế, thì làm sao mà vỗ vai nhau đủ một vòng được … Có tới những bốn góc tường… mà trong khi đó, chỉ có ba đứa mình …
Con Thảo và Con Hà cùng nhìn về phí góc tường trống không đó. Cả bọn như hiểu ra điều gì, chúng nó gào rú lên, rồi ù té chạy ngay ra ngoài bỏ quên cả cái đèn.
Chạy ra đến xe, cả lũ chui tọt hết vào ghế sau, ngồi ôm nhau co ro. Bác thằng Lân thấy vậy thì buồn cười lắm, quay lại đưa cho mỗi đữa một cái bao lì xì đỏ và nói:
- Các cháu nhìn vậy mà gan dạ quá ha, đây, bác giữ lời hứa nhé, mỗi đứa hai triệu tha hồ mà tiêu sài.
Nói rồi bác thằng Lân nổ máy xe và đưa cả bọn về. Trên đường, chúng nó vẫn ngồi im thin thít. Rồi thằng Lân run rẩy, vươn người lên ghế trước nói:
- Tại sao lại như vậy được hả bác?
Bác thằng Lân cười và nói:
- Theo cháu thì là tại sao nào, ba người với bốn góc tường, khi chơi vỗ vai vẫn có thể hoàn thành được một vòng… quả là chuyện khó tin đúng không.