Ring ring
wap truyen, wap doc truyen, truyen hay

Wap đọc truyện teen, đọc truyện hay nhất

home| Truyện Teen| Truyện Tiểu Thuyết
Bây Giờ 19:33,Ngày 24/12/24
newNếu thấy trang wap này hay, bạn hãy luôn giới thiệu chia sẻ đến mọi người nhá. TRUYENPHIEM.COM là trang đọc truyện online và hàng ngàn truyện teen hay luôn được cập nhật và chờ đón các bạn đọc
>

Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - full

» Thể loại: Tiểu Thuyết Hay
» Lượt xem: 912 Views




Nhưng Sơn không nhắc gì tới chuyện đánh nhau hôm qua. Nó nói một câu như đánh đố, chẳng ăn nhập gì đến nỗi lo
lắng trong lòng tôi:


- Mày đừng tưởng cả làng này ai cũng ngu.


Dĩ nhiên động tác duy nhất tôi có thể làm trong lúc đó là há hốc miệng ra nhìn nó, hồi hộp chờ xem nó sẽ nói
tiếp câu gì nữa sau câu mở đầu bí hiểm kia.


Không để tôi đợi lâu, thằng Sơn nhìn tôi qua khóe mắt, nhếch môi thâm độc:


- Mày tưởng tao không biết bí mật nhà con Mận hả!


Câu nói của thằng Sơn làm tôi choáng váng. Như người bị nện búa vào đầu, tôi chỉ muốn lập tức khuỵu chân xuống.


- Số phận của gia đình nó đang nằm trong tay tao. Bây giờ tao bảo gì mà nó chẳng nghe.


Giọng điệu hăm dọa của thằng Sơn lại cất lên, xát vào tai tôi như xát muối. Một cảm giác ngột ngạt khó chịu lấp
đầy ngực tôi khiến tôi phải hít vào liên tục.


- Mày định làm gì? - Tôi hổn hển nói.


- Tao định làm gì thì mày cũng biết rồi đó - Thằng Sơn úp mở, cố tình nói lòng vòng để khoái trá nhấm nháp nỗi
lo âu ánh lên trong đáy mắt tôi.


Trong một giây, tôi nghe máu nóng dồn lên mặt. Lúc đó nếu có thể cắn cổ thằng Sơn được, tôi sẽ không ngại ngần
gì mà không nhảy xổ vào nó.


Tôi thu nắm đấm, môi giần giật:


- Mày không được đụng tới con Mận!


- Chà, mày ra lệnh cho tao đấy hả Thiều? - Sơn phun một bãi nước bọt - Mày nghĩ mày là ai vậy?


Nó lại đập tay lên vai tôi, hừ giọng:


- Thằng em mày thì kinh thật, chứ mày chỉ là con muỗi trong mắt tao thôi. Tao chỉ bóp một cái là bẹp!


Lần này, nói xong nó quay lưng đi thẳng, tay tung tẩy cái cặp sách, miệng nghêu ngao, rặt những câu mất dạy:


- Em ơi cái vú em tròn...


Tôi ngoái cổ nhìn quanh để xem con Mận ở đâu nhưng tôi không tìm thấy nó.


Bên kia hàng rào, giữa sân trường, những cánh hoa đỏ đã bắt đầu lốm đốm trên tàng phượng báo hiệu mùa hè sắp về.
Tiếng ve kêu râm ran mấy ngày nay nhưng mải sa đà vào cuộc chiến dằng dai với thằng Sơn, tôi không để ý.


Thế là đã đến mùa đi bắt ve sầu, nhưng tôi nhận ra lòng tôi đã không còn thanh thản nữa. Bộ tịch đểu cáng của
thằng Sơn mấy ngày nay đã cắm sâu vào tâm trí tôi như một thứ nấm độc.


Cắn môi muốn rướm máu, tôi ngoảnh nhìn theo nó bằng ánh mắt đau khổ, chán ghét và bất lực, bụng chỉ cầu cho nó
chết sông chết suối hay chết cháy quách cho rồi.


4. Ngày nào tôi cũng chạy qua nhà con Mận

Tâm trạng nặng nề, lại không chia sẻ được với ai khiến mặt tôi cứ dàu dàu. Có khi cả ngày tôi không cười một
tiếng.


Thằng Tường tò mò:


- Anh đang buồn chuyện gì hả, anh Hai?


- Đâu có.


Tôi chối phắt, những chuyện như thế này tôi biết tôi không thể tâm sự với thằng Tường.


Ngày nào tôi cũng chạy qua nhà con Mận. Có ngày tôi qua nhà nó hai, ba lần. Chỉ để hỏi vu vơ:


- Hôm nay có đứa nào trong lớp tới đây chơi không hở mày?


Lúc đầu con Mận nói “không”, về sau thấy tôi cứ hỏi đi hỏi lại mãi một câu, nó cười khúc khích:


- Thiều làm sao thế?


Tôi chép miệng, bối rối:


- Tao có làm sao đâu. Hỏi chơi vậy thôi.


Như vậy thằng Sơn vẫn chưa hành động. Chắc nó đang chờ cơ hội thuận tiện. Tôi thở phào và tìm cách lảng xa đề
tài khó nói này:


- Lúc này mày có còn phơi những ngón tay bên ngoài cửa sổ không?


- Ngày nào mình cũng phơi.


Tôi nhớ đến những giọt nước mắt của nó:


- Thế còn gương mặt, mày có phơi không?


- Có.


- Mày vẫn bị ăn đòn của mẹ mày à?


Con Mận không trả lời nhưng mặt nó buồn xo.


- Tại sao mẹ mày hay đánh mày vậy? - Tôi nhíu mày, đột nhiên thấy lòng se lại - Tao thấy mày siêng việc nhà lắm
mà. Điểm học tập của mày tháng này cũng đâu có tệ.


Ngay câu hỏi này, có vẻ con Mận cũng không muốn trả lời. Chỉ đến khi tôi khẽ đụng tay vào tay nó tỏ ý giục, nó
mới ấp úng đáp:


- Mẹ mình đánh mình không có lý do gì hết á. Thấy ngứa mắt thì đánh thôi.


- Thấy ngứa mắt? Là sao? - Tôi tròn xoe mắt.


- Mình cũng chẳng hiểu. - Con Mận lắc đầu, giọng đã chớm sụt sịt - Mẹ mình bảo thế.


Vừa nói con Mận vừa quay mặt đi, cố tình đưa lưng về phía tôi. Chỉ nhìn thấy nó từ phía sau, tôi vẫn có cảm giác
nó vừa nuốt vào một tiếng nấc.


- Dạo này mẹ mình lúc nào cũng buồn bực. - Vẫn không xoay người lại, con Mận u uẩn nói thêm, nghe buồn rười
rượi.


Chắc là mẹ nó buồn bực chuyện gia đình! Tôi nghĩ bụng. Ờ, ba nó như thế, mẹ nó chắc phiền não lắm. Có đủ thứ để
lo lắng. Lo chạy bữa hàng ngày cho cả nhà. Lo chăm sóc cho ba nó. Lo bí mật vỡ lở. Có lẽ vì vậy mà mẹ nó trở nên
cáu gắt, động một tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay với nó.


Tự nhiên tôi thấy thương con Mận quá. Tôi muốn nói với nó mày nên đề phòng thằng Sơn. Nhưng cuối cùng tôi giấu
nhẹm chuyện đó. Tôi không muốn con Mận thêm rối trí.


Bữa đó trước khi ra về, tôi đứng dưới gốc bời lời, cầm tay nó an ủi:

- Mày đừng buồn nữa. Khi nào ba mày hết bệnh, nhà mày sẽ lại vui vẻ như xưa.


Tôi nói, nhưng tôi biết tôi không tin vào lời nói của mình. Tôi không rõ ba con Mận có bị bệnh phong thật không,
nhưng nếu là bệnh phong thì không thể chữa được. Tôi nghe người làng nói thế. Họ bảo những người bệnh phong
thường chọn cách bỏ đi thật xa, vào tận rừng sâu núi thẳm. Họ sống quần tụ với nhau ở một thế giới hiu quạnh,
cách biệt hẳn với loài người trong khi chờ tử thần tới rước đi. Ôi, buồn quá!


5. Căn gác nhà con Mận


Tôi cầu cho thằng Sơn bị chết cháy, nếu nó không ngã xuống sông xuống suối làm mồi cho Hà Bá.


Nhưng nhà bị cháy là nhà con Mận.


Hôm đó là buổi học cuối cùng trước khi bế giảng. Thực ra chúng tôi đến lớp là để dự liên hoan.


Bọn học trò khệ nệ khiêng bàn quây thành hình chữ nhật rồi bày ra bánh kẹo, trái cây, nước ngọt, xúm lại ăn
uống, giành giật và cãi vã, sau đó là ca hát, tức là thi nhau cố rống cho thật to và vỗ tay cho thật lớn. Khi đã
căng bụng, cả bọn chạy ra sân xem các lớp thi thả diều.


Trong khi tôi và con Mận đang ngước mắt mê mải dõi theo những cánh diều sặc sỡ đang uốn lượn trên không, thằng
Ghế con ông Năm Ve không biết từ đâu chạy tới, thắng xe đạp ngay cạnh hàng rào, chõ miệng vô trong sân kêu lớn:


- Chị Mận ơi, nhà chị đang cháy. Chị về ngay đi!


Con Mận mặt cắt không còn hột máu, ba chân bốn cẳng tuôn ra cổng. Trông nó như đang bay trên mặt đất.


Tôi cũng tức tốc chạy theo, mặt mày nhớn nhác, ruột gan đau thắt từng chặp.


Thằng Ghế chở con Mận vọt đi trước, tôi lẽo đẽo chạy bộ phía sau.


Đang chạy, nghe tiếng chân nện thậm thịch, tôi quay lại thấy bốn, năm đứa khác nối đuôi phía sau. Đây là những
đứa tình cờ nghe chuyện, hiếu kỳ chạy đi xem, bộ tịch hớn hở như đi ăn cỗ chứ không phải đi xem cháy nhà.


Khi tôi tới nơi thì ngọn lửa đã được dập tắt. Hàng xóm đang túm tụm xì xào, người xách thùng, kẻ xách gàu, người
bưng xô, tôi thấy có cả mẹ tôi và thằng Tường đứng lẫn trong đó, quần áo nhàu nhò và xốc xếch thảm hại.


Tôi không thấy con Mận đâu, liền len lén đi quanh nhà, lần ra sau hè, cố không để mẹ tôi bắt gặp.


Căn gác phía sau bị thiêu rụi hoàn toàn. Trong đám khói đen lơ lửng, con Mận và mẹ nó, cùng một vài người khác
đang loay hoay bới tìm, nhặt nhạnh những thứ còn sót lại sau trận hỏa hoạn. Hai mẹ con vừa lom khom bươi móc vừa
khóc như ri.


Tôi nấp sau bụi chuối, nhè nhẹ thở ra: May quá, nếu mọi người không đến kịp, chắc ngọn lửa sẽ lan rộng và gia
sản nhà con Mận sẽ hóa thành tro bụi trong nháy mắt.


Đang thở ra tôi lập tức hít hơi vào khi sực nhớ tới ba con Mận. Chết rồi, ba con Mận bị nhốt trong căn gác,
không biết có kịp chạy thoát không. Mẹ con nó khóc như thế có lẽ ba nó gặp chuyện gì rồi. Tôi thót bụng lại,...
« Trước123Sau »
Bình Luận Bài Viết
Tìm Kiếm
bạn đang xem Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh - full bạn có thể xem thêm toi thay hoa vang tren co xanh full
tcm
100/ 100 100 bình chọn
CPU Load: 0.00022s. Bản quyền © Truyện Phiếm
XtScript v2.0
Mini Version
wap doc truyen teen